Với Đàm Vân Sơn, chuyện không nghĩ ra, vậy thì ba chữ: kệ nó vậy.
Với Ký Linh, chuyện con sông tiên thứ hai có phải tên là Vong Uyên không, vậy thì bốn chữ: liên quan gì tôi.
Vậy là chỉ còn lại mỗi Phùng Bất Cơ, người đàn ông được cho là tới gần chân tướng nhất nhưng lại đi lướt qua nó, là buồn bực suy nghĩ, mãi tới lúc Ký Linh cho huynh ta mượn Lục Trần Kim Lung ngắm nghía huynh ta mới thôi băn khoăn.
Chuyến này Lễ Phàm thượng tiên đi dường như cũng mang yêu ma quỷ quái đi theo. Kể từ bữa đó, ba người đi một mạch về phía bắc rất thuận lợi, nhờ có nguồn tiền dồi dào của Ký Linh, họ thuê chiếc xe ngựa tốt nhất, ở khách điếm rộng rãi thoáng đãng nhất, tới ngày thứ bốn mươi thì đặt chân tới Mặc Châu.
Mặc Châu ở phương bắc, dù vẫn có bốn mùa nhưng xuân hè ngắn, thu đông dài.
Lúc nhóm Ký Linh rời Hòe Thành chỉ vừa vào thu, không ngờ ngày đầu tiên tới Mặc Châu thì đã đổ tuyết.
Bông tuyết nhỏ tới mức gần như không thể nhìn thấy, vừa chạm đất là tan ngay, thi thoảng để lại mấy chấm nước lác đác trên lá rụng.
Họ đi từ phía nam tới Mộc Châu còn U Thôn lại ở cực bắc Mặc Châu phải qua Bạch Quỷ Sơn mới tới nên mất thêm ba ngày ngồi xe ngựa nữa mới tới được chân núi Bạch Quỷ Sơn.
Đêm trước tá túc lại một thôn trang quanh vùng, người trong thôn kể Bạch Quỷ Sơn vốn tên là Bạch Quy Sơn do đứng nhìn từ xa, núi trông giống một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-linh/1996995/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.