Nơi lưu trữ sách của Cửu Thiên Tiên Giới, vậy mà lại không có ai trông coi cả sao?
Đàm Vân Sơn nhìn quanh khắp nơi, không thấy bóng một vị tiên nào, hại chàng cứ đứng ngần ngừ ở cửa. Vào thì là tự tiện xông vào không hỏi ai, không vào thì đã đến đây rồi, không vào xem một cái thì uổng.
Chàng còn đang nghĩ thì bỗng một cơn gió mạnh thổi ào tới đập vào mặt, vô số quyển sách bay về phía cửa như thể có ý thức của riêng mình, không bay đi đâu khác mà đều lao tới chỗ chàng!
Đàm Vân Sơn giơ tay chắn, chuẩn bị sẵn tâm lý bị sách đập đau tay.
Thế nhưng không.
Chàng ngờ vực ló đầu ra nhìn, sách vẫn đang tiếp tục bay tới chỗ chàng nhưng chạm vào rồi mới hay chúng đều chỉ là những ảo ảnh rất thật.
Cạch cạch.
Ảo ảnh kết thúc, một quyển sách thật rơi xuống dưới chân chàng.
Cửu Thiên tán tiên chí.
Đàm Vân Sơn cúi đầu đọc năm chữ trên bìa sách, chỉ im lặng xem, không chạm vào, không hề có ý nhặt lên.
Gió nhẹ thổi lật mở quyển sách, sau khi lật tán loạn các trang thì dừng lại ở một trang sách.
Dù có ngu ngốc thì đến lúc này hẳn cũng phải biết là có người cố ý bày ra chuyện này, huống gì Đàm Vân Sơn không những không ngu ngốc mà còn rất tinh ranh.
Chuyện đã đến rồi thì cứ chấp nhận vậy.
Nếu người sau màn muốn chàng xem nó, vậy thì xem cũng được.
Đàm Vân Sơn cúi người nhặt quyển sách lên, thôi khăng khăng đứng bất động chẳng để làm gì.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-linh/1997050/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.