Không thể để Đàm Vân Sơn chết.
Trong tâm trí Ký Linh chỉ có độc một suy nghĩ này, không hề thảnh thơi nghĩ linh tinh gì khác như lúc Đàm nhị thiếu gia chưa trúng độc. Điều đầu tiên nàng làm sau khi thở lại được bình thường chính là ôm Đàm Vân Sơn đã mất ý thức, đạp chân bơi ra khỏi khoang thuyền.
Ngay khi nàng vừa đưa được Đàm Vân Sơn ra ngoài, chiếc thuyền vỡ tan.
Những mảnh gỗ vỡ bị sóng xô đẩy tan tác chẳng khác gì những món vũ khí sắc nhọn. Ký Linh cố hết sức bảo vệ vùng đầu của Đàm Vân Sơn và che cho phần sau lưng. Các cú va chạm liên tiếp làm Ký Linh đau đớn như bị gãy xương nhưng lạ lùng là, trong lòng nàng không thấy hoảng hốt chút nào, dường như ôm chàng trai trong lòng thì chẳng gì có thể khiến nàng sợ hãi.
Cuối cùng những cơn sóng xô đẩy cũng qua đi, biển tạm lắng. Ký Linh thở lấy hơi, chuẩn bị kéo Đàm Vân Sơn lên trên mặt biển thì bỗng nhiên bị ánh sáng bạc chói mắt và nghe thấy loáng thoáng tiếng đánh nhau.
Ở dưới nước nghe tiếng gì cũng trầm và tạp, rất khó nhận định là tiếng gì nhưng ánh sáng của chuông Tịnh Yêu thì Ký Linh rất quen thuộc, cho dù chỉ loáng một cái thì vẫn không thoát được con mắt của nàng.
Chuông Tịnh Yêu đuổi theo rắn biển xanh đen, thuật pháp đủ để cầm chân yêu tà trong một khoảng thời gian ngắn, tuy uy lực không lớn nhưng xua đuổi thì không thành vấn đề. Ký Linh chỉ mong sao nhanh nhanh đưa được Đàm Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-linh/1997065/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.