Thời gian: Bảy giờ tối.
Địa điểm: Âu Nhã.
Bây giờ tôi cảm thấy thờ ơ đối với những nơi này, bởi vì thường xuyên đến, cho nên những người phục vụ ở đây cũng đã trở thành người quen, tôi đã có thể cảm nhận được một phần nào đó ánh mắt thân thiết nhìn tôi như nhìn một người bạn của họ, hơn nữa còn cảm nhận thấy họ có suy nghĩ rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong - mẹ kiếp, thực ra chị đây cứ nhìn vào là biết liền à nhìn vào là biết liền à, chỉ với khuôn mặt của chị đây thôi cũng đã biết được rồi, nhưng mà chỉ vì thế sự khôn lường mà thôi!
Tôi đến trước năm phút, Lưu Thụy Căn đã đến rồi, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn thấy tôi chỉ có một mình, anh cũng không kinh ngạc, ngược lại còn mỉm cười, đứng dậy, giúp tôi kéo ghế ra: “Em đến rồi à, ngồi đi.”
“Tôi có việc cần nói với anh.”
“Muốn uống gì không? Đã ăn cơm chưa?”.
“Lưu Thụy Căn, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Anh biết rồi, em có thể đến đây một mình làm anh rất vui, có điều trước hết chúng ta phải ăn cơm đã, em nhìn kìa, phục vụ đã đến đây rồi kìa.” Nói xong anh chớp chớp mắt, trái tim tôi run lên.
Mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ!
Tôi ước chi có thể cho mình hai cái bạt tai thật mạnh, bây giờ đã đến nước này mà tôi vẫn còn bị sắc đẹp mê hoặc như thế? Có phải tôi chưa gặp người đẹp trai bao giờ đâu, tại sao khi gặp Lưu Thụy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-nguyen-xem-mat/155629/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.