Tôi bên này đã lấy điện thoại ra rồi, Lưu Thụy Căn ở bên kia nói: “Đừng, đừng sợ, anh nghĩ là anh uống nhiều trà quá.”
Tôi bỗng nhớ ra câu chuyện của Lưu Thụy Căn từng kể, đó là lần đầu tiên chúng tôi đi uống trà, lúc đó chúng tôi đang ở trong giai đoạn dở dở ương ương, có nghĩa là, mặc dù đã xác định quan hệ rồi, nhưng mà lại chẳng hiểu gì, chẳng tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng trong tim tôi, anh đã trở thành hình tượng một người phát ra ánh hào quang lấp lánh lắm rồi. Hồi đó còn chưa đi sâu một chủ đề cụ thể nào đó, sau một thoáng trầm ngâm và xấu hổ, Lưu Thụy Căn chỉ vào bình trà nói: “Trà là một loại nước uống tốt, nhưng không được uống quá nhiều, nếu không sẽ mất mạng đấy.”
“Không phải chứ?”.
“Thật đó. Anh nghe người ta nói như vậy, đã từng có hai bảo vệ của một xưởng trà, ban đêm gác xưởng trà chẳng có việc gì làm nên ngồi đánh bài, ai thua phải uống một ly trà. Hai người chơi thế cả đêm, khi về cả hai người đều thấy trong người không ổn, nhưng chẳng ai nghĩ ngợi gì nhiều. Thực ra lúc đó họ đã say rồi, say thật rồi, gọi là say trà.”
“Hơ, còn có việc say trà hả, trò này nghe có vẻ nho nhã nhỉ?”. Tôi cũng vui vì có nội dung và nói chuyện, vội vàng nói tiếp, “Vậy say rượu và say trà khác nhau nhiều lắm nhỉ?”.
“Còn phải xem tình hình, say trà đương nhiên là vẫn tỉnh táo, nhưng nếu xử lý không tốt, còn ghê hơn uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-nguyen-xem-mat/155640/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.