Buổi sáng, Hạ Thanh bị cây sáo kia đánh thức.
Sắc ban mai vượt cung điện chín lớp, xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng. Dưới ánh nắng trên cao, cậu mơ màng nhìn thấy Lâu Quan Tuyết đang đứng trước mặt. Lâu Quan Tuyết đã thay xong quần áo, một bộ y phục bằng gấm đen, dáng người cao ngất.
"Mấy giờ rồi?" Hạ Thanh lúng búng trong miệng.
Lâu Quan Tuyết điềm nhiên đáp: "Giờ thìn."
Đầu óc hiện đại của Hạ Thanh tạm thời không hiểu giờ thìn rốt cuộc là mấy giờ.
(*7-9h)
Lâu Quan Tuyết nói: "Ngươi nên đi thỉnh an Yến Lan Du."
Hạ Thanh chậm chạp: "À." Hiểu rồi, nên làm việc.
Cậu dụi dụi mắt, ngoan ngoãn ngồi yên. Hạ Thanh không bị gắt ngủ, nhưng vẫn cần ngồi ngốc hồi lâu mới tỉnh táo được.
Lâu Quan Tuyết nhìn cậu chốc lát, cảm thấy hay ho, cầm cây sáo trong tay gẩy gẩy cọng tóc ngốc vểnh lên trên đỉnh đầu của cậu.
Hạ Thanh cũng không giận, chỉ im lặng nhìn hắn, vẻ mặt 'Nhà ngươi muốn gì'.
Lâu Quan Tuyết ngoắc miệng, nói: "Hình như ta chưa hỏi tuổi tác của ngươi."
Hạ Thanh lại dụi mắt cái nữa, thuận miệng đáp bừa: "Để ta tính xem nào, chừng chừng ba trăm tuổi nhé. Nếu quả thực muốn bàn về tuổi tác, thì ngươi phải gọi ta là cụ cố tổ đấy."
Lâu Quan Tuyết gật đầu, không tiếp lời cậu.
Toàn đấm vào bông, Hạ Thanh đã tức nhiều thành quen.
Hôm nay Lâu Quan Tuyết mang thêm mũ mão, ngọc quan giữ cho mái tóc dài ngay ngắn, nước da tái nhợt, cẩm bào sắc đen thêu mây màu máu, trong tay là chiếc sáo cốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-su-sinh-ton-o-cung-dinh/21938/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.