"Chúng sinh bi hỉ sau đó thì sao?"
Bồng Lai lãng đãng hơi sương, gió xanh bát ngát.
Sóng biển xô đầu vào mỏm đá từng cơn, từng cơn, sóng bạc vỡ tan như châu như ngọc.
Lão già thích ê a âm tiết nói: "Sau đó thì không phải thứ ta có thể dạy cho con."
"Vì sao?"
"Bởi vì thức thứ ba Thái thượng vong tình, phải do tự bản thân con lĩnh hội."
Thiếu niên nhai kẹo, ngờ vực: "Tự bản thân con?"
"Phải." Lão già đang ngồi câu cá: "Đó là nhiệp nhiệp của con."
Thiếu niên suýt thì sặc nước miếng: "... Nhiệp nhiệp? Từ láy khỉ ho gì vậy, nghe có kỳ quặc hay không cơ chứ."
Lão già liếc cậu một cái: "Từ chính miệng con nói, con còn không hiểu thì ai hiểu?"
Thiếu niên ngộ ra, thẹn quá hóa giận: "Có một chuyện cỏn con từ đời thuở nào, rốt cuộc mọi người còn định cười bao lâu nữa."
Lão già làu bàu mấy tiếng: "Cười được bao lâu thì cười bấy lâu thôi."
Lúc Hạ Thanh tỉnh lại, vẫn cảm thấy còn hơi khó chịu.
Linh hồn cháy rừng rực như bị lửa thiêu đốt, thế nhưng huyết dịch toàn thân lại lạnh như băng. Hai cực lửa băng đối đầu xé toạc tâm trí cậu, đầu óc cậu trống rỗng, nhìn chằm chằm vào vô định ngơ ngẩn hồi lâu.
Đây là một gian nhà trọ, sạch sẽ, sáng sủa, bày biện phú quý.
Bên ngoài sôi nổi ồn ào, đoán chừng là ở một nơi sầm uất.
Từ Biển Thông Thiên Tống Quy Trần chỉ mang về được hồn kiếm của kiếm A Nan, thực thể không rõ tăm hơi, hiện giờ hồn kiếm A Nan còn đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-su-sinh-ton-o-cung-dinh/21974/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.