Không ai biết, tận cùng của động Xuân Thương thật ra là một hồ máu, là nơi ma tu chuyên dùng để luyện tà công ngày trước. Vô số người đã chết tại nơi này, máu đỏ chảy ra tụ thành một ao nước.
Bên bờ nở đầy hoa đỏ, những cánh bướm đen rậm rạp đậu trên đống xương sọ chất chồng.
Càng tiến vào sâu trong lăng mộ, mùi máu tanh càng xộc lên choáng váng.
Hạ Thanh vẫn chưa khỏe hẳn, ngửi thấy mùi thối rữa tanh tưởi lập tức cồn ruột buồn nôn.
Lâu Quan Tuyết liếc nhìn Hạ Thanh, nắm cổ tay truyền cho cậu một ít Thần lực tinh thuần, xoa dịu cảm giác khó chịu cho cậu.
Hạ Thanh nhẹ nhàng mở mắt, sau đó hỏi: "Ngươi hấp thụ xong Thần lực rồi?"
Lâu Quan Tuyết: "Ừ."
Hạ Thanh: "Vậy có phải giờ ngươi rất mạnh không?"
Cậu đã thoát khỏi ảnh hưởng từ ảo cảnh tâm ma, tâm trí thanh thản, tinh thần hồi phục, không tái mét yếu xìu như ban nãy.
Lâu Quan Tuyết nói: "Chắc là vậy."
Hạ Thanh lầm bầm: "Phải thì phải, không phải thì không phải, chắc là chắc thế nào. Trước kia ta không nhìn ra ngươi còn có phẩm chất khiêm tốn tốt đẹp vậy đấy."
Lâu Quan Tuyết cụp mi, mỉm cười nhàn nhạt, lười biếng đáp: "Ừ, không sao, ngươi sẽ không thiếu thời gian tìm hiểu ta."
Hạ Thanh cười trào phúng: "Ta thấy ta hiểu ngươi thế đủ rồi---- ái."
Cậu mải nhìn Lâu Quan Tuyết quên cả nhìn đường, ngớ ngẩn thế nào lại đâm thẳng vào bức tượng chặn trước.
Hạ Thanh ôm trán, còn chưa kịp hoàn hồn, một cánh bướm đen xì đã xông thẳng vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-su-sinh-ton-o-cung-dinh/21985/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.