Vừa nghe đến lời Tô Vị Tích, cả Hướng Vãn, Tô Lâm đều ngẩn ra. Đợi kịp hoàn hồn, cả hai đồng thời có cảm giác dở khóc dở cười.
"Con học mấy chuyện linh tinh này từ đâu?" Từ cái hôm Tô Vị Tích nói tới chuyện "hôn hôn rồi sau đó đánh nhau", Tô Hướng Vãn đã cảm thấy con gái mình tựa hồ đang tiếp thu những kiến thức rất là vô bổ. Giờ nghe con bé nói như vậy Hướng Vãn liền liên tưởng đến chuyện lúc trước ở nhà trẻ, con bé cùng một bạn học khác to nhỏ với nhau, cái gì mà "Không được nói với mami chuyện Bắc Bắc hôn dì khác", không khỏi sa sầm mặt.
Sợ hãi liếc nhìn mami một cái, nước mắt vẫn không ngừng tuôn, Tô Vị Tích mếu máo, tay dụi mắt, khe khẽ nức nở, "Con muốn Bắc Bắc...". Tuy rằng mỗi ngày dì Hai đều chơi cùng mình, dạy mình vẽ còn hát ru kể chuyện cổ tích, lại còn đưa mình đi chơi, nhưng mình vẫn muốn nhìn thấy Bắc Bắc. Bắc Bắc đã vài ngày không có ở cùng mình rồi.
"Con muốn Bắc Bắc... Hu..." Càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt rơi càng nhiều, tiếng Tô Vị Tích khóc mỗi lúc một lớn hơn, Tô Hướng Vãn mặt mày càng cau chặt.
Trong lòng Tô Lâm lại nổi lên một tia mất mát. Đây là con gái của mình, con làm sao lại thích Nam Hướng Bắc như vậy, một lòng chỉ nghĩ đến Hướng Bắc. Nếu không phải lúc trước Tô Hướng Vãn căn dặn bé con không được đi quấy rầy Nam Hướng Bắc, chắc là mấy ngày nay đứa nhỏ này không ngoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-su-truy-duoi-tinh-yeu-ba-muoi-nghin-feet/1400349/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.