Đức Hoằng đại sư sợ đến co rụt cổ, nhỏ giọng nói: " Không xong...người điên kia sao tìm được tới? A Di Đà Phật, Tần thí chủ, ta van ngươi...ngăn trở hắn, lão nạp chạy từ mặt sau."
Tần Tiểu Thiên nắm áo cà sa hắn, nói: " Đức Hoằng đại sư, ngươi không thể đi, hai người chúng ta còn đánh không lại hắn hay sao?"
Đức Hoằng đại sư cười khổ nói: " Ai, Cáp Dương được xưng lão tà, tên kia là người điên, bằng hữu tà đạo rất nhiều, chúng ta nên đi thôi, đánh thắng cũng không có lợi, lão nạp sợ hắn."
Tần Tiểu Thiên nói: " Trên người ngươi chỉ sợ bị hắn hạ thứ gì rồi, nếu không hắn làm sao có thể tìm tới nơi này?"
Đức Hoằng đại sư vỗ ót, nói: " Ai, có thể! Cáp Dương có rất nhiều tiểu pháp thuật..."
" Lão con lừa ngốc...đi ra a! Chọc giận lão tử...một ngọn lửa sẽ thiêu đốt mất điểu trang này!"
Lục Giang sợ đến phốc thông ngồi dưới đất, luôn miệng nói: " Đại sư, đại sư...Tần tiên sinh..."
Đức Hoằng đại sư không có biện pháp, bất đắc dĩ nói: " Được rồi, được rồi, lão nạp nên đi ra ngoài, Tần thí chủ, mời! A Di Đà Phật!" Hắn lắc mình biến mất.
Tần Tiểu Thiên mỉm cười, thân hình như tan chảy vào trong không khí, chỉ để lại một cái bóng nhàn nhạt.
Lục Giang dùng sức nháy mắt, khó thể tin mở to miệng, một giọt nước miếng theo khóe miệng chảy xuống đến chòm râu tuyết trắng.
Những người hầu tỳ nữ chung quanh phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Cáp Dương mặc trường bào màu xanh biếc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-thien-lo/499157/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.