Ngẫu nhiên gặp được một người nửa lạ nửa quen, đương nhiên sẽ có chút xấu hổ.
Như lúc bình thường, chỉ cần chào hỏi một câu là xong, nhưng bây giờ Phương Thư Giai đang đợi người, không tiện rời đi ngay, dẫu sao cũng phải kiếm chuyện gì để nói.
Phương Thư Giai bắt đầu tìm đề tài tán gẫu —— Hi vọng Minh Dục sẽ mở miệng trước hiển nhiên là không có, muốn đánh vỡ bầu không khí gượng gạo này, chẳng đến tay hắn thì tay ai.
“Tiền bối cũng đang đợi người sao?”
“Ừ.” Minh Dục gật đầu.
Phương Thư Giai ghé sát vào người anh, nhỏ giọng hỏi: “Là…… Bạn gái ư?”
Có lẽ là do xấu hổ khi bị Phương Thư Giai ghé lại gần như thế, Minh Dục chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
Bàn tay cắm trong túi quần không ngừng ma sát lớp vải dệt bên trong, nửa ngày trời mới thốt ra hai chữ: “Không phải.”
Nhưng theo một nghĩa nào đó thì…… đúng là như vậy.
“Là một người……bạn nam.” Anh đáp.
“Ồ……” Phương Thư Giai tiếc nuối nói, “Em còn tưởng là anh đã tìm được bạn gái rồi.”
Minh Dục làm bộ không để ý nói: “Vẫn chưa.”
Phương Thư Giai rốt cuộc cũng đứng cách xa anh một chút.
Thần kinh căng thẳng của Minh Dục lúc bấy giờ mới được thả lỏng, nhưng bàn tay vẫn vô thức vò vò lớp vải trong túi.
Tại sao Đăng Các Mộng Ức vẫn chưa tới? Anh vừa muốn đối phương tới, vừa muốn đối phương đừng tới.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Minh Dục chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như lúc này.
Ngay cả khi tranh luận với cấp trên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-thuat-nam-khoa-nha-nao-tot/2178734/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.