“Chung Hữu?” Vệ Thư Tuân kinh ngạc: “Tụi mày tìm Chung Hữu làm gì?”
“Thằng chó đó nợ tiền đánh bài của tụi tao rồi trốn biệt vô trường không chịu trả!” anh Nham nghiến răng nghiến lợi ở đầu kia điện thoại: “Nếu không phải ngại chỗ đó là trường học, không dám quậy lớn chuyện này, tụi tao đã sớm đánh gãy mẹ tay nó rồi!”
Tuy học kỳ trước đánh bài bị giáo huấn, nhưng lúc ấy có đám bạn trợ giúp, Vệ Thư Tuân ra mặt, chỉ tổn thất 500, Chung Hữu chịu đả kích cũng không lớn. Nghỉ tết nhận không ít tiền lì xì, Chung Hữu nhất thời khống chế không được, thấy ven đường có người đánh bài lại đi vào chơi tiếp.
Đương nhiên, hắn cũng không biết quán bài này là cùng tổ chức với đám người học kỳ trước. Dân cờ bạc dựa theo phương thức dĩ vãng, để cho hắn thắng mấy ván nhỏ trước, chờ hoàn toàn chìm đắm vào thì bắt đầu có thua có thắng rồi dụ dỗ cho càng sa chân. Dựa theo thường lệ, dân cờ bạc cố ý thua nhỏ thắng lớn kiếm kha khá thì đủ rồi, nhưng lúc đánh giữa chừng, một tên cầm đầu đến lại nhận ra hắn là cái thằng bên đại học A học kỳ trước.
Học kỳ trước bởi vì thằng lỏi này mà bị Vệ Thư Tuân đánh oan đánh uổng một trận, bởi vì lo ngại hắn là sinh viên Đại học A, lại sợ chọc tới Vệ Thư Tuân, họ không dám trả thù, nhưng vẫn thầm ghi lại trong lòng. Giờ thấy hắn lại không sợ chết mò đến, đám người kia liền dứt khoát đào sẵn một cái bẫy.
Đầu tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-thuat-trach-he-thong/100830/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.