Sau khi cùng Tô Nguyệt trở lại Vương phủ, ta đem nàng cùng Lưu Huỳnh an bài vào Minh Nguyệt Các, cũng sai người dời một cây hoa quế trồng vào viện của nàng. Sau khi Thái hậu nương nương cùng hoàng đế bệ hạ biết ta đem Tô Nguyệt đón về nhà, cao hứng hết sức, các loại ban thưởng "ào ào" mà chảy vào trong phủ, ta cũng chút nào không keo kiệt đưa tất cả cho Tô Nguyệt. Vì để diễn tả sự ăn năn của ta, việc ăn mặc cư ngụ đi lại của nàng mỗi một dạng ta đều tự mình hỏi xong mới quyết định, hơn nữa mỗi ngày phụng bồi nàng ăn cơm. Nàng ban đầu một hai lần biểu hiện vô cùng kinh ngạc, cũng từ từ thành thói quen, cũng bắt đầu thỉnh thoảng lưu cơm lại cho ta. Bất quá, sai lầm nguyên tắc ta vẫn không có phạm, nàng ngủ viện của nàng, ta ngủ viện của ta. Chúng ta chầm chậm từ lúng túng khi bắt đầu sống chung với nhau biến thành hiện tại thi thoảng ở trong bữa ăn nói một đôi lời, ngược lại cũng tỏ ra không còn xa lại nữa. Từ từ sống chung với nhau, ta phát hiện Tô Nguyệt thật sự là một người xuất sắc, thông minh hiền thục, học rộng tài cao, xử sự vô cùng có chừng mực. Vì sợ nàng ở trong phủ bí hơi, ta liền phân chút quyền lợi trong phủ cho nàng, để cho nàng giúp xử lý chút chuyện trong phủ, từ từ phát hiện không khí trong phủ thay đổi, bọn hạ nhân đối vị chủ mẫu này cũng là dị thường kính ngưỡng. Mà Lưu Huỳnh nha đầu này độ hảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-thuc-khong-phai-ta-muon-bien-cong/1493369/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.