Nhìn một đám người kêu loạn ở dưới chân núi, sắc mặt Leoanrd rất thối.
Tuy leo núi với hắn mà nói cũng không phải việc khó khăn gì, nhưng nó cũng không phải là việc sẽ khiến người sung sướng gì đó, đặc biệt loại loại đón người chỉ có hắn và Úc Tuyên phụ trách này, những người khác đều đi theo Lạc Vân Thanh tới phòng bếp hỗ trợ, loại buồn bực này càng sâu.
Vốn dĩ phân đoạn phỏng vấn không có hạng mục "Đăng Vân Thê" này, nhưng thứ nhất hôm nay người tới phỏng vấn có chút nhiều, Phúc trang tạm thời không có nhiều phương tiện chuyên trở (ngoại trừ xe vận tải hàng, nhưng thùng xe vận tải trống rỗng không có chỗ để người ngồi),thứ hai bọn họ cảm thấy leo lên đăng vân thê có lẽ có thể đào thải một đám người mang tâm thái vui chơi mà tới.
Dù sao thạch thang nhìn có vẻ dài, nhưng nếu đánh một tiếng trống tăng lên tinh thần leo lên trên cũng không khó, dù sao đăng vân thê này cũng chỉ có hơn 1000 bậc đá, tố chất thân thể tốt liền giống như đi chơi, tố chất thân thể hơi kém một chút, có nghị lực, cũng có thể đi lên.
Cho nên nếu ngay cả đăng vân thê này còn không leo lên nổi, Leonard đoán bọn họ có lẽ cũng không cần đi tới Phúc trang làm việc nữa. Dù sao việc nhà nông khác với những công việc chân tay khác, cho dù là có máy móc, việc nhà nông vẫn như cũ càng hao phí thể lực hơn những công việc lao động chân tay khác. Mà công việc duy nhất không cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-thuc-ta-cuc-ky-co-tien/1601974/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.