Giây phút tiếp nhận chiếc cúp kia tay cậu rất run rẩy, mà thời điểm bàn tay run run của cậu cùng với bàn tay hơi run rẩy của La lão tiếp xúc nhau thế nhưng có loại hài hòa đến quỷ dị.
Cảm nhận được Lạc Vân Thanh run rẩy, La lão vỗ vỗ mu bàn tay cậu, lộ ra một nụ cười hiền lành với cậu, ngữ khí chậm chạp mang theo hòa ái nói: "Ta mấy năm nay, việc vui mừng nhất chính là trao giải cho đám người trẻ tuổi các cháu, nhìn thấy các cháu, ta liền biết, cho dù, người thế hệ trước đều không còn nữa, Liên bang của chúng ta chắc chắn vẫn có thể phát triển lớn mạnh."
Lão nhân nói chuyện trước mặt mái tóc trắng xóa, nếp nhăn trên mặt xếp thành từng đoàn, tuy giọng nói mềm nhẹ lại ngoài ý muốn khiến người cảm thấy rõ ràng hữu lực.
Như là kỳ vọng trên cả kỳ vọng, lời nói vui sướng mang theo hi vọng khiến Lạc Vân Thanh không khỏi thận trọng gật gật đầu.
Đối với người đã trải qua đủ loại sóng gió cuộc đời như La lão, mặc kệ là giải thưởng gì cũng không khiến ông động tâm, hơn 30 năm trước, nghe được mình đoạt giải hoặc là lão đồng bọn của mình đoạt giải ông đều có tâm tư đi chúc mừng, nhưng mấy năm gần đây, đặc biệt là năm vừa rồi tất cả đều là những khuôn mặt quen thuộc của mấy ông bạn già, nội tâm ông dày vò không có ai hiểu được, đó là một loại ưu sầu không có người nối nghiệp.
Thời tuổi trẻ ông đã từng hạ một chí nguyện, muốn cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-thuc-ta-cuc-ky-co-tien/1602040/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.