Đổ thạch chưa đến một giây cuối cùng ai cũng không biết nó rốt cuộc là lỗ hay lãi, ước chừng chỉ một chút xíu cam phỉ kia cũng khiến giá cả khối phỉ thạch này bay lên, từ chỉ có 50 nghìn đồng Liên bang vẫn còn miễn cưỡng tăng lên ít nhất 400 nghìn đồng Liên bang.
"Oa, tôi nhận ra người này, trách không được lợi hại như vậy, thì ra là hắn! Lúc trước tôi có nhìn thấy hắn ở khu tinh phẩm chọn thạch liêu, bộ dáng nghiêm túc rất lợi hại."
"Xem ra hắn có chút chân tài thật học, nếu không chúng ta đợi lát nữa đi qua thỉnh giáo hắn?"
"Đừng đi, không thân cũng chẳng quen người ta nơi nào nguyện ý để ý chúng ta, đến lúc đó không cho mặt mũi cũng rất lúng túng."
"......"
Nghe thấy mấy lời ca ngợi này, nam tử mừng như điên choáng váng đầu óc đắc ý dào dạt liếc nhìn Lạc Vân Thanh một cái, sau đó giả mù sa mưa nói: "Cục đá này của cậu thoạt nhìn phẩm tướng rất không tốt, cậu tiêu tiền như này là coi tiền như rác à?"
Lạc Vân Thanh lười trả lời hắn, không nghĩ tới nam tử kia còn nói thêm: "Aiz, cậu thật là đáng thương, cái này mặc kệ tốn bao nhiêu tiền đều bị lỗ vốn, có thể mắt sắc giống như các cậu, đem hàng tồn kho bao nhiêu năm không bán được của Đa Bảo Trai mua hết cũng chỉ có một mình cậu."
Quần chúng vây xem: (← ←)
Lạc Vân Thanh & Leonard: "......"
Lạc Vân Thanh tức giận, chỉ thấy cậu lạnh giọng nói: "Cảm ơn đã quan tâm, làm ơn tránh đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-thuc-ta-cuc-ky-co-tien/1602113/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.