“Phá rồi.”
Thanh âm cô tuy nhẹ, lại trả lời vô cùng bình tĩnh, phảng phất như thứ bị cô vứt bỏ không phải là con của họ mà chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ bé râu ria vậy.
Trong nháy mắt, Anh Đào nhìn thấy vành mắt Trình Kiệt đỏ ngầu ướt át.
Anh không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Anh hẳn là đang tự hỏi, trên đời này sao lại có người phụ nữ nhẫn thâm như cô? Cũng có thể là đang suy nghĩ, người anh yêu sao lại độc ác tới vậy?
Mặc kệ là anh nghĩ gì, Anh Đào đều muốn.
“Nếu không có việc gì thì em muốn đi về nghỉ ngơi.” Anh Đào muốn đẩy tay anh ra, lại bị Trình Kiệt túm vào trong ngực, anh dùng bàn tay bóp chặt cằm cô ép cô ngẩng đầu: “Em còn có tâm trạng nghỉ ngơi! Thứ em vứt bỏ chính là một đứa bé!”
“Vậy thì sao?”
Cô hỏi rất bình tĩnh, tùy tiện lại có chút ích kỷ.
Trình Kiệt mới hiểu được cô căn bản không thèm để ý.
Mới hiểu được từ đầu tới cuối chỉ có anh chờ mong cùng thích thú đối với đứa trẻ này.
Anh và con đối với cô mà nói đều đáng khinh như nhau, cô đều có thể dễ dàng vứt bỏ.
Phảng phất như vô luận anh làm thế nào cũng không thể chiếm được một chút để ý từ cô.
Trình Kiệt tự giễu buông tay.
Rốt cuộc thì dường như đã có một bức tường đem hai người họ ngăn cách ra rồi.
Anh Đào đi lướt qua anh, Trình Kiệt cũng không có đuổi theo.
Dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-anh-yeu-tham-truoc/2226364/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.