Tối hôm đó, Ôn Toa nhắn tin mời Thẩm Việt đi ăn tối.
Hai người là bạn bè lâu năm, đáng lẽ Thẩm Việt không có lý do gì để từ chối. Nhưng không hiểu sao, cậu lại hỏi Tháp Liệt Nhân một câu: "Tôi có nên đi không?"
Vừa hỏi xong Thẩm Việt cũng hơi ngạc nhiên, mấy hôm nay cậu dường như quá để tâm đến phản ứng của Tháp Liệt Nhân.
Kể từ lần bị bệnh đó, hai người vẫn luôn giữ khoảng cách sếp và nhân viên.
Thẩm Việt lo Tháp Liệt Nhân sẽ giận cả đời vì chuyện này, liệu có vẻ như mình đang tự đa tình không? Tháp Liệt Nhân đang cúi đầu xem hợp đồng, không ngẩng đầu lên: "Tôi nhớ là cậu đâu có bán thân cho tôi đâu."
Câu nói lạnh băng còn hơn cả những mảnh băng vụn ngoài cửa sổ chỉ có tiếng giấy sột soạt khi anh lật tài liệu xé toạc không khí.
Thẩm Việt nghe ra sự khó chịu của Tháp Liệt Nhân bèn đi đến trước bàn làm việc: "Nhà hàng ở gần đây thôi tổng giám đốc chắc cũng chưa ăn tối nhỉ, đi cùng đi."
Tay Tháp Liệt Nhân khựng lại, cuối cùng cũng buông tha tập tài liệu đáng thương kia, nhưng sắc mặt vẫn âm u không đứng dậy: "Tôi không đói."
Thẩm Việt hơi thất vọng: "Vậy à? Ban đầu tôi định đi nhờ xe cho tiện."
Người sau bàn làm việc vẫn tiếp tục xem tài liệu, thờ ơ.
Điện thoại của Thẩm Việt vang lên tiếng chuông tin nhắn WeChat, chắc là tin của Ôn Toa.
Tháp Liệt Nhân đột nhiên đứng dậy, gỡ áo khoác và mũ trên mắc xuống.
Áo khoác hơi nặng, không tiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-beta-toi-cuoi-duoc-nguyen-soai-alpha-tuyet-voi-nhat/2755616/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.