Lâm Kiều nhận thấy được điểm này, khi nhìn anh lại khẩn trương hơn, không nhìn anh lại càng khẩn trương, nghe thấy anh cười khẽ cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
Bánh Trôi Nhỏ vốn đang ở trên đùi cô kêu meo meo, thấy Hoắc Ngập tới gần, đã nhanh chóng ngoan ngoãn ghé vào trên đùi cô, vô cùng yếu đuối.
Hoắc Ngập dứng dậy, về lại ghế ngồi xuống, bình thường hỏi: “Đào được gì rồi?”
Tiếng tim Lâm Kiều đập giống như át đi giọng nói của anh, “Chưa đào được gì hết.”
“Cho chị cơ hội, vẫn không thắng được, nếu còn thua thì phải nhận phạt.”
Nhận phạt?
Lâm Kiều bỗng nhiên nghĩ đến trò chơi hôm ở KTV, trong lòng hơi hoảng hốt, “Phạt gì?”
Hoắc Ngập duỗi tay tới, ngón trỏ hơi cong, nhẹ nhàng búng lên trán của cô, cười nói: “Búng trán đi.”
Lâm Kiều bị anh búng lên trán, tuy rằng không đau, nhưng đôi mắt lại theo bản năng chớp chớp, hồi lâu sau cô mới nghĩ đến nói chuyện, “Nhưng tôi còn chưa thua, cậu đã búng.”
Hoắc Ngập cười khẽ, duỗi tay vén tóc lên rồi tới gần, thanh âm nhợt nhạt, “Vậy chị có thể búng lại.”
Lâm Kiều nhìn gương mặt đẹp của anh đột nhiên tới gần, nỗi lòng nhảy dựng, đột nhiên suy nghĩ, anh là người tốt đẹp như vậy, về sau sẽ có bạn gái, có phải cũng sẽ dịu dàng cùng cô ấy chơi trò chơi như vậy hay không?
Lâm Kiều vì ý tưởng đột nhiên nhảy ra này mà sửng sốt, vội vàng lắc đầu ném ra ngoài, không dám nhìn anh.
Tống Phục Hành chuyển trường, Kha Kiến Thông nằm viện, thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-hoa-khong-the-tranh/209898/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.