(Giải thích trước:
*Theo quan niệm xưa thì nướƈ ŧıểυ đồng tử là nướƈ ŧıểυ của bé trai hoặc của nam giới chưa từng quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ.
*Đạp cương: một cách làm pháp thuật mà chân cần bước theo quy luật nhất định, các bạn tra google 踏罡步, bộ cương đạp đẩu, đạp cương bộ đẩu,... để biết thêm chi tiết nhé. Tên có thể hơi khác nhau tùy tài liệu.)
Phong Tuyền trả sách về chỗ cũ, đứng lên nói: "Vừa khéo đến giờ ăn tối, anh mang cho tôi à... Ơ?"
Dịch Bách tránh cái tay đang chìa tới, cảnh giác khẳng định: "Của tôi."
Phong Tuyền: "Đồ ki bo."
Dịch Bách cầm bắp ngô khua một vòng trước mặt hắn, nói giọng khoe khoang: "Nhóc con nhà tôi luộc cho tôi đấy."
Phong Tuyền: "... Ờ. Thôi đi thôi."
Dịch Bách: "Tôi đi vệ sinh đã."
Phong Tuyền: "Đợi về rồi đi."
Màn đêm vừa xuống, Phong Tuyền đã phát hiện ra âm khí dao động từ phía lá bùa hình người nhỏ. Hắn dẫn theo Dịch Bách tới một con hẻm vắng, lật lòng bàn tay, tụ linh lực.
Dịch Bách ôm bắp ngô không nỡ gặm hết đứng bên, vẻ mặt buồn chán.
Phong Tuyền niệm thần chú vào ngón tay cái, gõ nhẹ lên tường. Mặt tường tức thì gợn sóng như hồ nước, dường như từ thực thể lại hóa hư vô.
Hắn vẫy tay gọi Dịch Bách rồi bước vào trong tường trước: "Đi theo tôi."
Dịch Bách nhăn mày: "Ga chín ba phần tư hả? Trong học viện pháp thuật có nhà vệ sinh không?"
Đi qua bức tường, họ tới một tầng hầm lạnh như băng, sàn nhà và vách tường đều trắng bóc không vết bẩn, kế bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thien-su-khong-phai-dao-si/1174191/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.