Tô Mạt dõi mắt ngắm nhìn thành phố vẫn còn xa lạ đối với cô. Ngoài cửa sổ, sắc trời u ám, lại sắp mưa.
Cô cầm di động, suy tư hồi lâu. Cô không trả lời tin nhắn, chỉ thở dài, thầm nghĩ, ai mà không có dục vọng? Ai mà không muốn sự kích thích? Em cho rằng thỏa mãn dục vọng là một sự liều mạng nhưng chị cảm thấy đó là thỏa hiệp với bản thân.
Mấy ngày nay cô đều lưỡng lự, nhắc nhở bản thân nên đi thăm Vương Á Nam trước khi lên đường, nhưng ngày qua ngày, cô vẫn không có dũng khí.
Tô Mạt ngẫm nghĩ, chiều nay mình sẽ đi thăm bà ấy, hay là buổi tối?
Tùng Dung gọi điện, hẹn gặp Tô Mạt ở khách sạn vào buổi trưa. Chị ta tỏ ra rất nhiệt tình: “Trời mưa lớn, cô không có ô tô nên tôi bảo lão Triệu đến đón cô, anh ta sắp đến nơi rồi”.
Ngay sau đó, cô nghe thấy có người bấm còi xe ở dưới nhà.
Tô Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là xe của lão Triệu. Cô không tiện từ chối, đành cầm ô đi ra ngoài.
Hai người gặp mặt, Tô Mạt tỏ ra ngượng ngùng. Lão Triệu không hề nhắc đến vụ ở đại hội cổ đông, chỉ nói đồ ăn ở khách sạn này rất ngon, hôm nay muốn mời cô nếm thử. Anh ta than phiền con trai Tùng Dung nghịch ngợm như thế nào, lại nói chắc Tùng Dung đã gọi món, đi sớm không bị tắc đường… Hai người như vừa mới nói chuyện dăm ba câu, xe ô tô đã tới nơi.
Lại là phòng ăn riêng. Tô Mạt và lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-chon-phu-hoa/312237/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.