Duẫn Nguyệt Tình ôm Diệp Lăng Hiên cùng hắc y nhân triển khai tuyệt đỉnh khinh công chạy tới một cái trấn nhỏ cách Thanh Châu hơn tám mươi dặm. Khi xác định người U Hỏa giáo không thể đuổi đến, bọn họ mới dừng lại, tìm một khách *** vắng vẻ để dưỡng sức và chữa thương cho Diệp Lăng Hiên. Bắt mạch xong cho Diệp Lăng Hiên, trên mặt Duẫn Nguyệt Tình tràn ngập nét lo lắng. Mạch tượng của Diệp Lăng Hiên rất yếu, hắn bị nội thương rất nặng, hơn nữa không thể ngưng tụ nội lực chữa thương lại trúng phải một chưởng quá nặng của Cổ Hoài Thiên khiến cho tình trạng thập phần bi kịch.
Hiên a, cớ gì phải thay ta lãnh chưởng? Thân thủ Duẫn Nguyệt Tình nhẹ nhàng vén lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi trước trán Diệp Lăng Hiên, huynh đã quên nội lực của ta có khả năng hóa giải hơn một nửa chưởng lực sao… khi ấy huynh không có chút nội lực thế mà lại còn…
“Ta đi tìm đại phu.” Hắc y nhân nói xong liền đi ra ngoài, đột nhiên trước mắt hắn ngân quang chợt lóe, Lưu Vân tiên cuốn lấy cổ hắn.
“Gì nữa đây? Ngươi vẫn chưa tin ta hả?” Hắc y nhân không chống cự, cứ để Lưu Vân tiên quấn lấy cổ hắn.
“Ta không biết ngươi là ai? Dựa vào đâu để ta tin ngươi được chứ?” Duẫn Nguyệt Tình lạnh lùng nói, “Muốn ta tin tưởng ngươi thì hãy khai rõ ràng thân phận ngươi đi!”
“Được thôi, ta nói.” Hắc y nhân xoay người lại, tháo xuống mặt nạ da người để lộ ra khuôn mặt tuấn tú, “Ta là Lãnh Dạ Hồn, là con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-diep-huu-tinh/2543113/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.