#7
Lục Tử Sâm nghiêng đầu ánh mắt kinh ngạc nhìn Giai Kỳ
” Không cảm thấy sợ sao? Có muốn nôn không?”
Giai Kỳ cười tươi
” Không nha, tôi là người đam mê tốc độ”
Lục Tử Sâm cong khóe môi, chồm người qua, gần đến mức chóp mũi hai người chạm vào nhau
” Người phụ nữ của tôi phải như vậy chứ, thưởng cho em”
Nói rồi, áp môi mỏng của mình vào môi cô, đoạt đi hơi thở của cô. Đầu lưỡi thăm dò vươn sâu vào trong khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi của cô bắt nó cùng anh nhảy múa.
Nụ hôn ngày càng sâu, ngày càng nóng cho đến khi cô không thể hô hấp được nữa anh mới chịu buông tha.
Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, hô hấp phả lên cổ cô nóng rực. Lưỡi anh liếm cần cổ trắng mịn rồi mút mạnh một cái. Nhiệt lượng dâng lên bốn phía.
Bàn tay to vuốt dọc từ đùi lên, chiếc váy đã bị anh kéo lên tận thắt lưng. Bàn tay hư hỏng lại tiến vào trong quần lo̶t̶"̶, miết nhẹ cánh hoa, đột ngột chọc vào một cái.
Giai Kỳ đã sớm hồn phách lên mây, giữ lại tia lí trí cuối cùng. Bắt lại bàn tay anh, ngăn không cho tiếp tục
” Uhm… chúng ta… đi khách sạn”
Lục Tử Sâm cầm ngược lại bàn tay cô, chạm vào đũng quần anh. Nơi đó đã sớm trướng to. Nóng bỏng tay. Giọng của anh đã nhuốm màu tình dụ̶c̶.
” Không kịp nữa rồi”
Lục Tử Sâm tháo dây thắt lưng, kéo khóa quần. Một loạt động tác liền mạch, sau đó ” tiểu huynh đệ” của anh liền lộ diện, bộ dáng vận sức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-loi-miu-miu/351812/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.