Khi dần ông cụ và quản gia Từ đi qua phòng ngủ chính, Cảnh Thiên nhìn một chiếc đồng hồ treo khác thấy bây giờ mới 6 rưỡi sáng, cô cảm thấy bất ổn hẳn.
Nên biết rằng vì căn bệnh trầm cảm nên hầu như buổi tối cô đều không ngủ được, bình thường phải đến sáng mới có thể tiến vào giấc ngủ.
Ngày trước dù có nhiệm vụ thì cô đều sẽ không nhận việc trước 11 giờ sáng.
Khổ là giờ đang ăn nhờ ở đậu...
Lúc này, Cảnh Thiên giữ vững niềm tin phải khiến mình giàu trở lại.
Cô thở dài vì sự khổ của mình, ông cụ lại tưởng cô đang than thở vì việc của A Xuyên, lông mày càng cau chặt hơn.
Đầu tiên, Cảnh Thiên đưa ông cụ và quản gia Từ tới nơi đầu tiên mà cô thả chuột.
Lúc này bốn con chuột đó đã không còn sức sống như lúc mới bắt tối qua, tất cả đều đờ đẫn, trong lồng còn có chất nôn.
Tuy chuột chưa chết nhưng cũng chi còn nửa cái mạng.
"Quản gia Từ, hôm qua khi tôi dặn ông mang mấy con chuột này đến, có phải đã dặn là phải tìm những con to béo?"
Quản gia Từ chỉ nhìn tình hình thôi cũng biết tình trạng của mấy con chuột này không được ổn cho lắm.
Ông hiểu ra gì đó, vội đáp: “Vâng thưa mợ chủ, đúng là mợ có nói như vậy.
Tôi cũng đã làm theo lời mợ dặn, chi tìm bắt những con chuột to.
Số chuột này làm sao thế ạ?"
"Cảnh Thiên!"
Cảnh Thiên đang định lên tiếng thì Khương Vũ Hi ở bên kia ban công tinh mắt trông thấy ba người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-mat-co-dau-xung-hi/1294833/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.