“Tôi không sao. Đi thôi.”
Chiến Lệ Xuyên nói rất khẽ, tựa như chỉ một ngọn gió lướt qua là sẽ cuốn bay theo.
Cảnh Thiên kéo lại cổ3 áo liền mũ của anh, sợ anh bị lạnh, sau đó quay lại nhìn Đế Vân Hi đã hoàn toàn hóa đá:
“Anh Đế, chúng tôi vẫn còn việc, xin phép đi trước. Cảm 1ơn anh đã giúp đỡ.”
Nói xong, cửa sổ xe kéo lên, chiếc xe đi về phía trước rồi biến mất rất nhanh.
Đế Vân Hi nhìn theo hướng chiế9c xe đi, rất lâu vẫn chưa định thần lại được.
Không phải chỉ là liệt thôi à?
Không phải chỉ là không thể cử động được thôi à?
Có đến mức nói một câu cũng trắng bệch cả mặt, bộ dạng như bị anh ta bắt nạt thể không?
Sao không nghĩ lại hồi ngày xưa khi Chiến Lệ8 Xuyên còn đắc thể, bao nhiêu tài nguyên của nhà họ Để đã bị con lợn
này dũi đi mất rồi. Đến em gái anh ta cũng bị Chiến Lệ Xuyên lặng lẽ dũi đi mất. Lúc đó sao không trắng bệch mặt
ra, yếu đuối bệnh tật đi?
“Cậu chủ, vừa phát hiện ra phía sau chúng ta vẫn còn hai nhóm người nữa, có lẽ là đội cứu viện của họ.”
Để Vân Hi nghe vậy, khóe mắt giật giật không kìm được.
“Hai nhóm nào?”
“Một nhóm là của Viện nghiên cứu Lawrence. Một nhóm nữa thì ở vòng ngoài, trước đó bọn họ không hề thu hút
sự chú ý của chúng ta, sau đó xe của bên kia đi rồi, bọn họ mới cho người cố tình thu hút, chờ chúng ta sang thăm
dò rồi bọn họ đi ngay, có đuổi theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-mat-co-dau-xung-hi/1295406/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.