Thứ Tư
Ngày 23 tháng 6 năm 1999
3:55 chiều.
“Này.”
Tôi vẫn vùi đầu vào hai cánh tay. Tôi không muốn cậu ấy lại nhìn thấy tôi khóc. Tôi biết cậu ấy sẽ chẳng cười nhạo tôi - hai bạn ấy chưa bao giờ cười nhạo tôi cả. Nhưng thực sự tôi còn không biết tại sao mình khóc, ước gì cơn khóc ngừng lại. Nhưng nó không ngừng lại, tôi không thể ngừng lại và tôi ghét nó, ghét nó.
Cậu ấy ngồi xuống lề đường cạnh tôi, còn bạn ấy ngồi xuống phía bên kia. Tôi vẫn không ngẩng đầu lên và vẫn buồn lắm, nhưng tôi không muốn hai bạn ấy bỏ đi. Có hai bạn ấy ở đây ổn hơn rất nhiều.
“Cái này sẽ giúp cậu cảm thấy khá hơn,” bạn ấy nói. “Hôm nay ở trường tớ đã làm cho chúng mình mỗi đứa một cái đấy.” Bạn ấy không bảo tôi ngẩng đầu lên, vì thế tôi không ngẩng đầu lên, nhưng cảm thấy bạn ấy đặt thứ gì đó lên đầu gối mình.
Tôi không cử động. Tôi không thích nhận quà, nên không muốn bạn ấy nhìn thấy cách tôi nhìn nó.
Tôi vẫn cúi đầu, vẫn nức nở khóc, ước gì mình biết được có chuyện gì không ổn. Chuyện gì đó không ổn với tôi, nếu không tôi sẽ không cảm thấy thế này mỗi khi điều đó xảy đến. Bởi vì nó được định là sẽ xảy đến. Dù sao đó cũng là điều mà bố đã nói với tôi. Nó được định là sẽ xảy đến và tôi phải ngừng khóc, vì bố sẽ rất buồn, rất rất buồn.
Hai bạn ấy ngồi bên tôi một lúc lâu, rất lâu, nhưng tôi không biết bao lâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-mat-va-hy-vong/2688941/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.