Chủ Nhật
Ngày 28 tháng 10 năm 2012
7:29 tối.
Tôi đứng dậy nhìn xuống giường, hơi thở ngưng lại trước nỗi sợ hãi vì những âm thanh đang dâng lên từ đáy sâu cuống họng.
Mình sẽ không khóc.
Mình sẽ không khóc.
Chầm chậm sụp xuống, tôi đặt tay lên mép giường, lướt ngón tay qua những ngôi sao màu vàng dính đầy trên nền vải chăn bông xanh thẫm. Tôi nhìn trân trân vào đám sao cho đến khi chúng bắt đầu nhòe đi qua những giọt nước đang phủ mờ mắt tôi.
Nhắm nghiền mắt lại vùi đầu xuống nệm, tôi túm lấy lớp ga trải giường vo thành một nắm. Đôi vai tôi bắt đầu run rẩy khi những tiếng thổn thức mà tôi quyết liệt kìm nén bỗng vỡ òa ra. Tôi đứng vụt dậy, vừa hét lên vừa lột phăng tấm ga ném nó qua phòng.
Tôi nắm chặt tay lại thành nắm đấm, điên cuồng nhìn quanh xem còn thứ gì để ném nữa không. Tôi chộp lấy đám gối trên giường rồi quăng nó vào hình ảnh phản chiếu trong gương của một đứa con gái mà tôi không còn biết nữa. Nó đang vừa chằm chằm nhìn lại tôi, vừa nấc lên thảm hại. Những giọt nước mắt ủy mị của nó làm tôi tức điên lên. Chúng tôi bắt đầu lao vào nhau cho đến khi nắm đấm của chúng tôi va sầm vào nhau qua gương, khiến lớp kính vỡ tan. Tôi nhìn nó vỡ vụn thành hàng triệu mảnh lấp lánh đổ sụp xuống tấm thảm.
Túm chặt lấy tủ đồ, đẩy nó qua một bên, tôi để cho một tiếng thét bị kìm nén quá lâu nữa thoát ra khỏi họng. Khi chiếc tủ đứng vững
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-mat-va-hy-vong/2688954/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.