Nghe Vân Khinh Bình nhắc tới Vân Tử Lạc, sắc mặt Sở Hàn Lâm lập tức thay đổi!
Hắn mãi mãi không thể quên được sự tình ngày đó, một sự hạ nhục tột cùng! Về sau, tiểu nhị của Tụ Tiên Lầu phát hiện ra hắn ngã trong Liên Hoa Các, hét ầm lên, làm cho khách khứa cả lầu đều biết, khiến Tứ vương gia không còn chút thể diện nào.
“Ta không muốn gặp mặt hạng đàn bà này!” Sở Hàn Lâm phẫn nộ buông một câu, lên xe ngựa trước.
Nhưng đúng lúc hắn vừa lên xe ngựa, ngồi vững thì ngoài xe đồng thời vang lên những tiếng trầm trồ hết đợt này tới đợt khác. Hắn nhíu mày, lật rèm cửa lên: “Có chuyện gì vậy?”
Sau đó, khi ánh mắt hắn chạm tới bóng hình trước cửa phủ, mọi thanh âm im bặt…
Nữ tử dáng người yểu điệu, xinh đẹp, một chiếc xiêm áo cổ chéo màu trắng trăng non cùng cổ tay áo viền chỉ bạc, một chiếc váy dài màu xanh lục nhạt như lá sen, bên cạnh thêu đường viền trang nhã như phù dung nở trên mặt nước, màu sắc thuần khiết lại có sự đối lập rõ ràng, đẹp mà không quá nổi trội. Mái tóc được búi cao trên đỉnh đầu, gài một cây trâm chu anh bằng đá hồng bảo, bên tai đeo hai chiếc khuyên tai phỉ thúy hình giọt nước rơi.
Tấm mạng che mặt màu xanh lục được thắt một chiếc nơ bươm bướm tao nhã sau gáy, ngăn cản thành công những cái nhìn sửng sốt của người khác, chỉ có thể thông qua đôi mắt long lanh, đen nhánh tròn xoe như nước hồ thu để nhìn trộm dung nhan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1662997/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.