“Vương gia… Thuốc đây rồi… Vương gia, tay của ngài!”
Quỷ Ảnh mang thuốc trở về, sửng sốt nhìn chằm chằm vào vết bỏng của Nhiếp Chính vương, không dám tin.
Nhiếp Chính vương đón lấy thuốc mỡ trong tay hắn, sải bước tới bên cạnh Vân Tử Lạc.
“Ta bôi thuốc cho nàng.” Nộ khí trong giọng nói của chàng đã tan biến từ lâu, mang theo một chịu ôn nhu nhẹ nhàng, thoáng ẩn thoáng hiện nhưng cũng lại có đôi phần chờ đợi cùng bất an.
Xưng hô ‘bổn vương’ trước giờ luôn quen nói giờ cũng quên bẵng, chỉ có điều lúc này không ai nhận ra sự khác lạ của chàng.
Vân Tử Lạc lùi sau hai bước, biểu cảm lạnh nhạt mà xa cách, giọng nói cung kính, cố đè nén cơn giận trong lòng: “Không làm phiền vương gia, để ta tự bôi.”
Nói rồi nàng bèn cầm lấy thuốc.
Sắc mặt Nhiếp Chính vương bỗng chốc thay đổi, con ngươi co rụt lại, bờ môi mím chặt. Chàng nhìn sắc mặt nàng, tay buông thõng, mặc cho nàng cầm thuốc mỡ đi…
***
Ca vũ nổi lên, tất cả dường như đều chưa hề thay đổi.
Vân Tử Lạc yên lặng ngồi trên ghế, nơi bàn tay phải được quấn một chiếc khăn tay.
Thật ra vết bỏng nhỏ nhoi này đối với nàng vốn không nghiêm trọng gì. Nhưng để không khiến Vân Kiến Thụ lo lắng, nàng đành để mặc cho ngự y băng bó lại.
“Lạc Nhi, muội về rồi sao?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai kèm theo một sự mừng rỡ.
Vân Tử Lạc hai mắt sáng lên, nghiêng đầu nhìn.
Sở Tử Uyên bận rộn mệt nhọc giờ đang đứng trước mặt nàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663015/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.