Diêu Linh Linh suy nghĩ giây lát rồi đáp nhanh: “So tài đánh đàn, thế nào?”
Tiểu thư nhà họ Diêu giỏi cầm nghệ, đây là chuyện mọi người ở Kỳ Hạ đều hay biết. Thế nên nàng ấy vừa nói ra, cả điện bỗng xôn xao!
Một nữ nhi vô dụng và một cao thủ cầm nghệ, còn phải so tài làm gì nữa!
“Đợi đã!” Một thanh âm vang lên đầu tiên.
Thập vương gia hưng phấn chạy từ ghế ngồi xuống, nháy mắt với Vân Tử Lạc: “Chẳng phải cả thế cờ Thập tinh cô cô cũng biết xếp ư? Đánh cờ thi với nàng ta, đánh cờ ấy! Ta giơ hai tay hai chân ủng hộ cô!”
Vân Tử Lạc lườm nguýt.
Diêu Linh Linh có phần bất ngờ. Nghe khẩu khí của Thập vương gia thì hình như kỳ nghệ của Vân Tử Lạc rất tinh thông. Nhưng nàng ấy cũng không để tâm, lớn tiếng hỏi: “Vân Tử Lạc, rốt cuộc ngươi có dám hay không? Nếu như không dám thì dập đầu lạy ta ba cái luôn đi, gọi ta ba tiếng tỷ tỷ tốt, hứa rằng sau này trông thấy ta thì đi đường vòng! Để tránh lát nữa càng thêm mất mặt!”
Vân Tử Lạc mỉm cười: “So đàn thì so đàn!”
Nhưng Thập vương gia thì sốt sắng, quát to: “Vân Tử Lạc, ta bảo cô ngốc rồi phải không, lại thật sự chấp nhận yêu cầu vô lý của nàng ta! Nàng ta đàn hay như vậy, trừ Bình Nhi ra còn ai thắng được? Cô tưởng cô là tỷ tỷ của mình chắc?”
Vân Tử Lạc nghe hắn nói tới Vân Khinh Bình thì cong môi cười chế giễu.
Giọng nói trầm thấp của Nhiếp Chính vương vang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663023/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.