Sở Tử Uyên lạnh lùng dằn từng câu từng chữ: “Ngươi thích làm Tứ vương phi cứ việc làm, không ai tranh giành với ngươi. Nhưng đừng có kéo Lạc Nhi vào!”
Vân Khinh Bình tái mét mặt mày nhưng không đáp lại.
“Chúng ta đi thôi, Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên bắt lấy cánh tay phải của nàng, ra khỏi vườn.
Phía sau vọng tới tiếng của Sở Hàn Lâm: “Ba ngày sau, đừng có quên đấy!”
***
Sở Tử Uyên tiễn Vân Tử Lạc về tận Lê Uyển. Ánh nến trước vườn vẫn còn sáng, cánh cửa nhà kề khép hờ, có ánh đèn le lói hắt ra qua phiên giấy.
Nghe thấy động tĩnh, Đào Nhi đẩy cửa bước ra. Nàng ấy mặc chiếc áo khoác màu vàng đỏ, khi thấy Sở Tử Uyên và Vân Tử Lạc cùng về, vội vàng bước tới hành lễ.
“Tham kiến Bát vương gia.”
Sở Tử Uyên xua tay, tỏ ý nàng ấy không cần đa lễ, dặn dò Vân Tử Lạc mấy câu: “Nghỉ ngơi sớm đi. Ta về đây, mấy ngày nay bận rộn xong việc, ba hôm nữa ta cùng muội tới Tụ Tiên Lầu.”
“Ừm, huynh về đi, đi đường cẩn thận.”
Tiễn huynh ấy ra khỏi cửa, Vân Tử Lạc mới tươi cười nhìn Đào Nhi: “Sao còn chưa ngủ?”
Đào Nhi dụi dụi mắt, nói: “Đợi tiểu thư về ạ. Em đang thêu cho tiểu thư một chiếc váy mới. Tiểu thư về phòng trước đi, em đi lấy nước cho tiểu thư rửa mặt.”
Lúc Đào Nhi bận rộn dưới bếp, trong phòng chính vọng tới tiếng gọi lanh lảnh của Vân Tử Lạc: “Đào Nhi, em qua đây một lát.”
Khi Đào Nhi bưng nước lên, quả thực đã giật thót.
Cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663030/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.