Vân Tử Lạc cười tươi, ngón tay mềm mại chỉ thẳng vào Vân Khinh Bình: “Vì sao tỷ ta rơi xuống nước ta lại phải kéo?”
“Cô ấy là tỷ tỷ ruột của ngươi!” Trán Sở Hàn Lâm đã nổi gân xanh.
“Ai quy định tỷ tỷ ruột rơi xuống nước thì người làm muội muội phải kéo lên?” Vân Tử Lạc phản kích: “Ta không kéo tỷ tỷ ruột rơi xuống hồ nước thì đã sao nào? Ta phạm pháp à? Tứ vương gia, ngài nói thử xem, điều luật nào của nước Kỳ Hạ nói rằng ta làm vậy là phạm pháp?”
Sở Hàn Lâm thấy nàng ngụy biện hùng hồn, không kìm được giận dữ: “Người làm vậy là thấy chết không cứu! Nếu ngươi có thể cứu mà không cứu khiến người ta bị thương vong thì cũng đồng tội với hung thủ!”
“Tỷ ta chết rồi sao? Bị thương sao?”
Vân Tử Lạc nhanh lẹ tiếp lời, dùng lời nói ngày hôm đó của Thu Nguyệt, nhướng mày: “Chẳng phải tỷ ta vẫn đang lành lặn, đứng sờ sờ đó sao. Không chết không bị thương, ta cũng có tội à?”
“Ngươi…”
Sở Hàn Lâm tức giận phừng phừng, lông mao sắp dựng đứng cả lên nhưng vẫn không tìm ra được câu nào để phản bác.
Lát sau, hắn đỏ mặt quát: “Vân Tử Lạc, ngươi mồm mép lắm! Ta thật sự đã xem thường ngươi rồi! Bổn vương cũng bị ngươi cho vào tròng!”
“Rõ ràng là ngươi đẩy Bình Nhi xuống nước trước nhưng lại tìm đủ mọi lý do để giải thoát cho mình! Ngươi có biết chỉ riêng việc đẩy người ta xuống nước thôi đã đủ khép vào tội mưu sát không! Ngươi nghĩ bổn vương thật sự không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663042/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.