Diêu Linh Linh cũng bị dọa cho ngây ngốc, không ngờ sự thể lại nghiêm trọng đến vậy.
“Mau cứu người!” Vân Tử Lạc hét lên: “Mau cứu cô ta!”
Thấy Nhiếp Chính vương không có động tĩnh gì, đám người bên cạnh còn ai dám nhúc nhích? Cứ thế giương mắt nhìn Hà Khiên Nhi vẫy vùng dưới nước.
Vẻ sửng sốt trên gương mặt họ bỗng nhiều thêm, tất cả đều sợ hãi trước sự bất thường của Nhiếp Chính vương.
Mặc dù Vân Tử Lạc không tự nhận mình là một người tốt nhưng cũng không cảm thấy mình có thù hận với Hà Khiên Nhi tới mức phải tước đoạt đi tính mạng của nàng ta.
Kẻ đáng chết ắt sẽ phải chết nhưng người không đáng chết nàng cũng tuyệt đối không để họ chết trong tay mình.
“Ta xuống!” Vân Tử Lạc nhón một chân lên lan can, định nhảy xuống hồ sen.
Một bàn tay lớn đặt lên bả vai nàng, Nhiếp Chính vương cất giọng khó xử: “Quỷ Hồn!”
Bóng Quỷ Hồn thoắt cái đã bay xuống, vớt Hà Khiên Nhi ướt sũng nửa tỉnh nửa mê lên, trở về Hà Hoa đình.
Vân Tử Lạc thầm thở phào một hơi, tự mắng mình một trận trong lòng.
Ai bảo cái đầu óc chết tiệt của nàng nổi nóng muốn lợi dụng người đàn ông lạnh lùng vô tình này… Không dễ lợi dụng đâu, phải không?
Hà Khiên Nhi từ từ hồi tỉnh, nhìn thấy gương mặt tràn đầy phẫn nộ của Nhiếp Chính vương rồi lại quay sang Vân Tử Lạc, oán khí xông lên tận trời cao.
Ban nãy nàng ta còn không có cơ hội thanh minh nửa lời đã bị đá xuống sông!
“Vương gia tha mạng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663070/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.