Vân Tử Lạc nghe vậy cũng không nói gì.
Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, hiện ại đối với Vân Khinh Bình mà nói, cho dù nàng ta nói cái gì, chỉ cần liên quan đến mình, nàng đều tin tưởng nhất định không có chuyện gì tốt đẹp.
Thái hậu nghe được Vân Khinh Bình tán dương Vân Tử Lạc, khuôn mặt già nua lập tức bày ra vẻ tươi cười như hoa cúc đang nở.
"Được, đương nhiên là được, hai con là tỷ muội cùng nhau biểu diên, người ta còn không ngưỡng mộ Vân gia chúng ta sao"
Vân Tử Lạc vừa muốn cự tuyệt, Vân Kiến Thụ đã lo lắng nhìn về phia nàng hỏi, " Lạc nhi, có được không? Hôm nay có rất nhiều người, nếu không được cũng đừng miễn cưỡng".
Nghe được giọng nói quan tâm quen thuộc của Vân Kiến Thụ, vân Tử Lạc nhớ tới, trước kia đứa bé ấy, sợ nhất đúng là lúc có nhiều người, cho nên tài năng của nàng người ngoài đều không biết đến.
Nghĩ đến đây, lời đến bên miệng của nàng lập tức thay đổi: " Nếu tỷ tỷ đã muốn gẩy đàn cổ, Lạc nhi cũng đáp ứng".
Nói xong, nàng vén váy dài màu ngọc bạch, đứng dậy, đi lên phía trước.
Vân Khinh Bình đã ngồi xuống ở phía trước của đài cao, ôm đàn cổ, nàng ta ngắm nhìn Vân Tử Lạc, lấy móng tay dài của mình, gẩy gẩy dây đàn, phát ra mấy tiếng" Tinh, tinh" nghe rất êm tai.
Khúc đàn như êm dịu như nước chảy dưới bàn tay của nàng ta chậm rãi vang lên, bốn phía lập tức im lặng lắng nghe.
Đợi tiếng đàn của Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663194/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.