"Tiếu Đồng ca ca, sao huynh lại gọi Vân Tử Lạc thân mật như vậy?" Ánh mắt Lục Thừa Hoan lộ rõ vẻ bất mãn: ' Huynh phải biết rõ, hiện giờ cô ta là kẻ thù chung của Nam Xuyên chúng ta"
Vân Tử Lạc "xì" bật cười.
Kẻ thù chung?
Nàng thật vinh hạnh quá!
Lông mày Tiếu ĐỒng nhăn lại.
Lại nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Hoa vương phi, như thừa nhận ý tứ của Lục Thừa Hoan.
Hắn khẽ mở môi mỏng, nói: ' Ta còn chưa phải là người của hoàng thất nam xuyên, cùng lắm cũng chỉ là đồng môn, mới phò tá Hách Liên Ý, chuyện riêng của ta, người khác không có quyền nhúng tay vào"
Trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi tán thưởng, chỉ thiếu việc vỗ tay tán thưởng cho Tiếu Đồng nữa.
Nàng nhìn không ra, Tiếu Đồng không phải dạng phóng đãng như bình thường.
Lại có thể đứng trước mặt Cảnh Hoa vương phi nói những lời 'không có tôn ti trật tự' như vậy.
Càng ngạc nhiên hơn, là thái độ của Cảnh Hoa vương phi đối vơi lời nói của Tiếu Đồng lại không kinh ngạc, dường như đã quen với chuyện đó. Chỉ lắc đầu nhìn hắn.
Bà ta nhẹ giọng nói: "Tiếu Đồng, Ý là sư huynh của người, hiện tại ngươi lại không rõ ràng với nữ nhân này, chẳng phải là bán đứng nó sao, ngươi làm sao có hể gần gũi yêu nữ này như vậy?"
"Yêu nữ"
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, giữa hàng mày lại thoáng ý cười.
"Vương phi, cảm ơn sự ca ngợi của người, ta biết chỉ có những nữ nhân xinh đẹp tuyệt thế mới được gọi là yêu nữ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663311/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.