Y phục của chàng ướt nhẹp dính sát vào thân mình, Vân Tử Lạc làm theo chỉ dẫn của chàng, cũng đưa tay xé toạc y phục của chàng xuống.
Khi nàng hơi mở mắt, thân thể cường tráng của Nhiếp chính vương đã xuất hiện ngay trước mặt, cự long to lớn đang hừng hực khí thế, căng cứng như thép.
Nhiếp chính vương ôm lấy nàng, dùng khăn lau qua thân thể hai người rồi ôm nhanh nàng đặt lên giường, tiện đà đè lên.
"Lạc nhi, ta muốn nàng..."
Chàng trầm giọng lẩm bẩm, sau đó kéo hai chân của nàng ra, thúc mạnh thân mình.
"Á"
Vân Tử Lạc đau đớn không khỏi nhíu mày.
Nhiếp chính vương thấy vậy, mặc dù dục vọng đang hừng hực nhưng vẫn miễn cường đè nén xuống, chầm chậm động thân.
Ánh nến đỏ như lửa,cảnh xuân trong đêm đẹp đến vô hạn,
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhiếp chính vương dẫn Vân Tử Lạc đến yết kiến Bắc Đế.
Ở sân của phật am ở phía thành Tây, cảnh Hoa vương phu cầm lấy sợi dây thừng khóc sướt mướt như muốn thắt cổ tự vẫn, vây quanh bà ta là vài ba ni cô già liên tục khuyên ngăn.
"Vương phi, không thể làm thế được"
"Hôm qua là đại hôn của Ý nhi, nhưng đến hôm nay bản phi mới biết được, ta còn sống là gì nữa! Ta chết đi, các ngươi hãy mang thi thể ta đến chỗ nó, đứa con bất hiếu này"
Thấy bên cạnh không có thị vệ đến, Cảnh Hoa vương phi liền chui đầu vào thọng dây thừng rồi đạp đổ băng ghế.
Mấy lão ni cô bị bà ta bù dọa không ít, vội giữ lất nàng ta.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663458/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.