Nhiếp chính vương nhìn xung quanh, khi thấy bốn phía không còn bóng người nào, chàng mới dùng một tay ôm ngang eo Vân Tử Lạc, bế nàng lên, rồi sải bước đi như bay về hướng Băng Lạc cung.
"Ý" Vân Tử Lạc bám lấy bờ vai của chàng, mặt vô thức nóng lên, Nhiếp chính vương ôm nàng lao thẳng vào nội cung, mấy cung nữ thấy vậy vội vàng đem theo chậu than hồng tiến vào trong, sau đó ai nấy đều đỏ mặt lui ra ngoài.
"Thả ta xuống đi" Vân Tử Lạc giãy dục đến khi được đặt lên trên giường lớn, nàng cũng không biết chàng vì sao làm vậy.
Nhiếp chính vương khẽ mỉm cười, phủi không khí lạnh bên ngoài trường bào đen, rồi ngồi xuống đối diện nàng, nắm lấy hai tay của nàng, đôi mắt phượng sáng rực, nhưng cũng không có nửa điểm sắc dục, chàng mở miệng nói:" Ta có chuyện muốn nói với nàng, nhưng bên ngoài khó nói nên mới đưa nàng nhanh trở về"
Vân Tử Lạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khóe miệng tươi cười nói: " Chuyện gì, bây giờ chàng có thể nói được rồi"
Nghĩ tới những lời vừa rồi của chàng, chẳng phải là chàng đã coi Băng Lạc cung trở thành nhà của hai người rồi hay sao, trong lòng nàng bất giác cảm thấy ấm áp.
Nhiếp chính vương suy nghĩ một lúc rồi nói ra: " Là chuyện liên quan đến năm xưa, sau khi mẹ nàng rời khỏi Lưu Ly các đến Lê Hoa đảo, Lưu Ly các là nhờ phụ vương ta để ý"
Tổng bộ Lưu Ly các ở Thành Đông, nơi này cách Nam Xuyên rất gần.
"Cũng không được bao lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663510/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.