"Hoàng thượng thế nào rồi?"
Nhiếp chính vương sải bước đến trước giường, Sở Hàn Lâm buông lỏng tay thôi không vỗ lưng cho thái hậu nữa, hắn đề phòng bước đến, Thái Y rối rít lùi sang một bên, bọn họ lau mồ hôi trên trán, không dám nói nhiều.
Nhiếp chính vương đặt tay lên cổ tay hoàng thượng, nhắm mắt suy ngẫm
Đầu giường sáng như ban ngày, màn trướng màu vàng kim từng mảnh lộn xộn, áo ngủ bằng gấm màu vàng sáng đệ lộ ra một gương mặt trắng bệch, hoàng thượng hai môi tím bầm, hai mắt nhắm nghiền, cổ tay đang bị Nhiếp chính vương bắt mạch đột nhiên co quắp vài cái.
Sau đó, chỉ thấy cổ tay hắn buông thõng xuống, Hoàng thượng đạp chân hai cái, rồi bất động.
"Hoàng thượng băng hà!"
Sau lưng, một tên thái giám hét len chói tai, lập tức, trong điện ngoài điện lên vang lên một loạt tiếng kêu thét, tiếng hét vang vọng cả hoàng cung.
"Hàn Dạ, con sao lại đi rồi"
Thái hậu khóc đến mức thở không được, các đại thần bên ngoài cũng lần lượt tiến vào, trong tiếng khóc than, Ngụy thừa tướng liền nói:" Thái hậu, xin hãy nén bi thương, THánh thượng đã băng hà, hiện tại việc quan trọng nhất là dẹp yên lòng dân, lập người khác làm thái tử, để tránh triều đình rung chuyển, lòng người loạn"
Thái hậu nghe vậy, run rẩy cầm khăn lau nước mắt.
Vân Tử Lạc đứng ở góc nhỏ của nội điện, cả gương mặt bao phủ một tầng âm u, nàng hơn nhướn môi, khẽ châm biếm.
Ngụy đại nhân đâu có tử tế mà nói ra được những lời như vậy!
Cho dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663521/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.