Vừa rồi, khi rơi vào hồ, nàng chỉ cảm nhận được cảm giác lanh, cho nên không cảm thấy đau đớn, lúc này Lâm Thanh Thanh đã nhanh chóng băng bó vết thương cho nàng, bà ấy dùng vải trắng băng bó kỹ vết thương giúp nàng.
Sở Hàn Lâm đã chạy tới: " Lạc nhi thể nào rồi?"
Lâm Thanh Thanh nhanh chóng đứng dây, giơ cánh tay lên, thanh thúy tát cho hắn một cái, đám người đuổi theo phía sau thấy vậy không khỏi sợ hết hồn.
"Như thế nào? Hôm nay Lạc nhi xảy ra chuyện, ngươi cùng Hoàng quý phi của ngươi trốn không được trách nhiệm"
Vẻ mặt Lâm Thanh Thanh nhàn nhạt,quát:" Vân Khinh Bình đâu?"
"Mẹ" Vân Tử lạc có chút ngây người.
Sở Hàn Lâm nắm chặt quả đấm, sắc mặt hắn hơi đen lại, nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình thường, cố nén tức giận nói: " Thanh Thanh công chúa, Lạc nhi, nàng ấy không có chuyện gì sao? Vậy máu kia là..."
"Vết đao" Lâm Thanh Thanh đáp, một tay ôm lấy Vân Tử Lạc, lạnh lùng nhìn về phía Sở Hàn Lâm: " Ngươi phải cho ta một lời giải thích"
Sở Hàn Lâm chỉ đành nói ngắn gọn những chuyện vừa xảy ra vừa rồi, hắn cũng rất kinh ngạc vì vết đao.
"Hoàng thượng, hoàng thượng"
Giọng Tiểu Bình tử run run vọng đến, Sở Hàn Lâm nhíu mày, chỉ thấy hắn đang lảo đảo chạy tới.
"Không xong rồi Hoàng thượng, những ngự lâm quân vừa rồi nhảy xuống hồ đều bị thương cả"
"Xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Sở Hàn Lâm nghi ngờ, hắn quay đầu nhìn Vân Tử Lạc một cái rồi lập tức đi về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663525/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.