Buổi tối ở khuôn viên bênh viện thật lạnh lẽo, hôm nay trời trở gió khiến nó thổi mạnh hơn, cảm giác se se lạnh lan tỏa khắp cả người, Ánh Khiết chợt đưa hai tay xoa nhẹ vào nhau để tìm chút hơi ấm, nỗi cô đơn trong cô sao cứ ngày càng nhiều, nó khiến cô cảm thấy ngột ngạt khó thở. Buổi chiều hôm nay có quá nhiều chuyện diễn ra làm cô không thể nào xử lí tốt được, may sao còn có Ngạo Khuyển tới kịp lúc để giúp đỡ, nhắc đến cậu chợt cô kéo nhẹ mép môi lên một chút để lộ ra một nụ cười, cô biết thực chất cậu là một người rất tốt bụng và vui tính, nhưng nó được giấu sau vỏ bọc của thần tượng, dù gặp cậu không lâu nhưng cậu luôn giúp đỡ cô rất nhiều, mang lại cho cô một cảm giác ấm áp của một người bạn hay hơn cả chính là cảm giác của một người anh trai, một người ba mà cô đã không thể có đủ trong cuộc đời này. Cuộc đời cô từ nhỏ cho đến lớn nhận rất được nhiều tình yêu thương của mọi người nên cô chưa cảm nhận được cảm giác của sự mất đi yêu thương là như thế nào, nhưng bây giờ cô đang lâm vào tình trạng này đây nó khiến cô rối rắm không biết phải làm sao để có thể xóa tan đi sự đau nhói ở trong lòng ngực của mình, chính cái khoảnh khắc này đã làm cô biết được mất đi sự yêu thương quả thật có một cảm giác không tốt chúc nào.
-Sao tối rồi không vào phòng ngủ đi con, ngoài đây trời lạnh lắm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-tay-tinh-yeu/1960733/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.