An Nhiên suy nghĩ rất lâu, cũng do dự rất lâu, giờ không chỉ đơn giản là chuyện cô yêu thích từ nhỏ, mà cả vấn đề cuộc sống của cô, nếu nhận lời, khoản tiền diễn có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp, nhưng như vậy chắc chắn là sẽ đổ dầu vào lửa lên cha vẫn còn đang nóng giận, ông càng khó tha thứ cho mình. An Nhiên cúp điện thoại của Vũ, dũng khí như Vũ, cô không có.
Nằm trên ghế sô pha, An Nhiên tự hỏi vấn đề này trong tình trạng bi giày vò, nhíu đầu lông mày, An Nhiên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định chọn biện pháp người Trung Quốc từ xưa đến nay thích dùng nhất để giải quyết chuyện này, rút thăm.
Tìm hai tới giấy, An Nhiên viết lên trên mặt một tờ giấy “Đi”, một tời khác viết “Không đi”, hai tờ giấy bị cô gấp thành hai mảnh giấy nhỏ giống nhau như đúc, An Nhiên đảo hai tời giấy đến khi chính bản thân cũng không biết cái nào là cái nào, sau đó nhắm mắt, tùy tiện cầm lên một tờ giấy, hít thở sâu một hơi, An Nhiên từ từ mở mắt ra, thời khắc quyết định này của cô gần như có thể coi là quyết định cả cuộc đời sau này.
Một chữ “đi” thật to im lặng nằm ở trên tờ giấy, An Nhiên có chút vui mừng, lại có gì đó không yên.
Cuối cùng, cô can đảm cầm điện thọai lên, gọi điện thoại cho Lặc Gia, số điện thoại in trên danh thiệp anh ta cho cô là điện thoại riêng của anh.
Lặc Gia tìm kiếm cảm hứng ở Starbucks, anh đối với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-thieu-ly-hon-di/2299495/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.