Thái y có chút bất đắc dĩ, phát sốt vốn dĩ chắc là vết thương phía sau dẫn đến, nhưng bây giờ chịu gió lạnh, bệnh này thế tới hung hăng.
"Thế nào?" Vinh Thiển có chút bận tâm.
"Cũng không lo ngại, chỉ là sau khi bị thương lại chịu gió lạnh, chịu phong hàn." Thái y trả lời.
"Làm sao yếu ớt như vậy." Tiêu Yến vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên lạnh lùng mở miệng.
".. Hoàng thượng, thần mở phương thuốc, để Điện hạ mỗi ngày dùng thì được rồi." Lão thái y không biết nên trả lời như thế nào.
"Đi đi." Tiêu Yến vẫn lạnh lùng nhìn người trên giường.
Bạch Lạc Tích lúc này lại một lần chìm đắm ở trong giấc mộng của chính mình, vẫn là giấc mộng quen thuộc kia, Tiêu Yến kéo lấy chính mình, cảnh tượng máu tanh chân thực như vậy, chính mình nỗ lực tiến vào trong lồng ngực Tiêu Yến, lại bị mạnh mẽ đá ngã trên mặt đất.
"Mẫu Hoàng, Mẫu Hoàng.." Bạch Lạc Tích ở trên giường nhẹ nhàng kêu.
Tiêu Yến nghe tiếng, đứng dậy đi tới trước giường, nhìn dáng vẻ Bạch Lạc Tích giãy dụa muốn chạy trốn, liền biết đây không phải mộng đẹp.
"Cố gắng chăm sóc nó, tỉnh lại rồi sau đó đưa về." Tiêu Yến không muốn ở lại nữa, quay người rời đi.
"Vâng." Vinh Thiển hơi thở dài.
"Mẫu Hoàng, không muốn.. Không muốn, nhi thần sợ." Bạch Lạc Tích tiếp tục nói mớ.
"..."
Tiêu Yến nghe được kêu gọi dừng lại bước chân.
"Sau khi tỉnh rồi nói cho nó biết, trẫm đáp ứng." Tiêu Yến lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-tich/935805/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.