Từ ngày ấy khi hồi phủ, Bạch Lạc Tích liền không có bước ra cửa phủ nửa bước, nàng không muốn gây ra sự cố, nhưng nhàn rỗi này thực sự tẻ nhạt, bưng lên chén trên bàn một hơi cạn sạch, rượu này cũng không tệ lắm, chí ít so với rượu mạnh của biên cương tốt hơn rất nhiều.
"Điện hạ, ngài đi ra ngoài dạo một chút, hoặc là đi chơi một chút đi, mỗi ngày uống rượu như vậy đối với thân thể không tốt." Tiểu An không nhìn nổi.
"Hôm nay có rượu hôm nay say, cùng ta uống chút." Bạch Lạc Tích kéo lấy Tiểu An.
"Thật hết cách với người." Tiểu An tiếp nhận chén, bất đắc dĩ nói.
"Trong phủ này có thể nói chuyện cũng có một mình ngươi, người khác vui mừng không xong ta phạm sai lầm đó." Bạch Lạc Tích cười nói.
"Điện hạ, như vậy cũng không phải cách a, ngài cũng không thể ngày ngày như thế."
"Nè." Bạch Lạc Tích vẫn chưa t trả lời, mà là giơ chén lên ra hiệu.
"Được." Hai người nhìn nhau nở nụ cười, uống một hơi cạn sạch, phảng phất lại nhớ tới tái ngoại, tuy khổ cực, nhưng không bị ràng buộc, sẽ không giống như bây giờ cẩn thận từng li từng tí một.
"Trong phủ này có ít nhất ba phái, hoàng thượng, Ninh Vương, Hạ vương, họ muốn cái gì lại quá là rõ ràng, hiện tại không hành động chính là phản kích tốt nhất, chờ bọn họ ngao cò tranh nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi." Bạch Lạc Tích từ trong vạc rượu múc ra một bát, rượu nhỏ ở trên làn váy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-tich/935819/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.