Chỉ một buổi sáng khai trương tiệm mộc Cẩn Du đã thu được một hà bao nặng trĩu.
Một lượng lẻ ba đồng, không ngờ chỉ một buổi mà kiếm được nhiều như vậy, Tĩnh ca huynh xem, đây là số tiền đầu tiên của chúng ta Trần Tiêu vui vẻ reo lên.
Vương Đại Tĩnh cũng ngơ ngơ gật đầu thật sự rất bất ngờ, trước khi khai trương hắn còn rất lo lắng sẽ không bán được.
Trong thôn chỉ có tiệm mộc duy nhất của chúng ta, nông cụ và đồ dùng của mọi người sử dụng đã lâu, trấn trên giá khá đắc, tiệm chúng ta khai trương chẳng khác nào đưa than ngày đông giá
Vương Đại Tĩnh gật đầu, đúng như Trần Tiêu nói trong thôn chỉ có nhà họ mở tiệm mộc.
Ban nãy Nhị lão phu lang nói gì với huynh thế?
Vừa phân loại tiền Trần Tiêu vừa thuận miệng hỏi.
Thúc ấy muốn đóng một kệ gỗ đựng đồ, nhờ huynh đóng hộ Vương Đại Tĩnh trả lời.
Huynh đồng ý rồi sao?
Ừm, khi thành thân, thúc ấy may hỉ phục giúp chúng ta, huynh muốn cảm tạ nên nhận lời làm giúp thúc ấy, tiền công chỉ lấy một nửa
Dừng việc trong tay, Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn đối phương, thân hình cao lớn, tóc đen tùy ý buộc cao, đôi mắt thâm trầm đen láy đang chăm chú nhìn mình, xuống giường, mang giày, Trần Tiêu lại gần đối phương, hơi khụy gối đối diện với tầm mắt Vương Đại Tĩnh.
Ta không hiểu huynh tốt như vậy sao người trong thôn lại nghĩ rằng huynh là ác nhân? Họ chắc chắn sẽ phải hối hận vì bỏ qua đối tượng tốt như huynh
Ôm Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1690996/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.