Trong sân bàn ghế xếp gọn vào một góc, bát đũa sạch sẽ nằm gọn trên kệ, thức ăn thừa đêm qua chia cho những người hỗ trợ mỗi người một phần, tiệc rượu hôm qua có thể nói cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.
Ưm, Trần Tiêu ngọ nguậy trở mình, nhập nhòe mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch.
Gì đây, sao ở đây lại có đồ đồng, ngáp, mệt quá, ngủ thêm lát đã.
Nghe hô hấp y đã đều đều, Vương Đại Tĩnh nhẹ nhàng ôm y vào lòng, nhắm mắt ngủ tiếp.
Lúc tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa.
Trần Tiêu mơ màng nhìn đỉnh giường, một màu đỏ rực, vừa tỉnh ngủ đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, định thần một lát Trần Tiêu liền xù lông.
Cái tên vương bát đản Vương Đại Tĩnh, đồ sắc lang, ngày thường là cừu trắng mềm mềm ai có ngờ vừa lên giường liền biến thành sói xám, hắn thì thảm rồi bị gặm đến không còn mảnh xương, thắt lưng đau quá.
Thắt lưng đau sao? Huynh giúp đệ xoa bóp Vương Đại Tĩnh cười vươn tay muốn giúp Trần Tiêu xoa bóp.
Vương, Đại, Tĩnh, ta bóp chết huynh
Trần Tiêu tức giận nhào qua, ai ngờ vừa xoay người liền động đến thắt lưng, đau đến hút khí ngã trở lại giường.
Đau lắm sao? Vương Đại Tĩnh áy náy, tự trách bản thân không biết kiềm chế nhưng cũng hết cách đối với Trần Tiêu hắn luôn không thể kiềm chế bản thân.
Hỏi thừa, huynh thử để ta làm thì sẽ biết Trần Tiêu hừ một tiếng, trở mình nằm sấp ra hiệu cho Vương Đại Tĩnh giúp mình xoa bóp thắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1691000/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.