Nháo một đoạn đường, Trần Tiêu liền mệt mỏi, hai mắt đánh lại với nhau, ngáp.
Dựa vào vai huynh nghỉ ngơi một lúc đến cổng thôn huynh gọi đệ dậy Vương Đại Tĩnh nói.
Dụi dụi mắt, Trần Tiêu nhích lại gần Vương Đại Tĩnh, dựa vào đối phương chưa đến một lúc liền ngủ mất.
Nghe hơi thở y đều đều biết Trần Tiêu đã ngủ Vương Đại Tĩnh liền hạ thấp bả vai cho y thoải mái dựa.
Gia gia, cảm tình họ thật tốt
Đừng trách hắn nhìn trộm chỉ là hai ngươi không hề kiêng kị có người ngoài vẫn ân cần chu đáo chăm sóc đối phương, xem gia gia và hắn như không khí vậy, điểm này Trần Hàn vô cùng tán thành nếu tương lai hắn gặp được một người đau hắn như Vương đại ca đau Trần Tiêu, hắn cũng sẽ như vậy quan tâm chăm sóc đối phương, ánh nhìn của người khác hắn không muốn để ý.
Ui da, sao gia gia đánh con Trần Hàn so so trán ủy khuất nhìn Trần đại phu.
Trần đại phu vung tay áo lần nữa, nhẹ giọng răng dạy Trần Hàn:
Con đấy, không được học xấu theo tên nhóc tức phụ nhà Vương Đại Tĩnh, tú ân ái cũng không để ý địa điểm, xem lão già ta đây mắt mờ tai kém à, hừ
Trần Hàn liếc liếc Trần đại phu, ồ, hóa ra là vậy.
Gia gia người bao tuổi rồi, còn ganh tị với bọn họ
Con nói ai ganh tị, gia gia mới không trẻ con như vậy, hừ, lúc còn trẻ gia gia con rất uy vũ, người gặp người thích, đãi ngộ nào ta không được hưởng, chỉ có dựa vai ngủ thôi mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1691002/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.