Trần lão thái á khẩu, mụ quả thật không chiếm lý, Trần trưởng thôn tay nắm công văn miệng nói đạo lý mụ không tranh cãi được nhưng cứ thế bắt mụ chấp nhận là chuyện không thể nào.
Trong lòng xoay chuyển, Trần lão thái cố gắng nghĩ cách ứng phó, bí bách mụ liền lôi chuyện năm xưa ra nói:
Năm xưa khi ta thu lưu hắn, đã nói rõ khi hắn thành thân mới được lấy lại nhà, hiện tại hắn chưa thành thân lại tự ý bán nhà, không báo với người thẩm thẩm này một tiếng là ý gì? Chẳng phải là hắn cảm thấy chột dạ hay sao? Cho nên chuyện bán nhà này không tính
Đúng vậy, năm đó có khế ước làm chứng Trần Tiêu lại vi phạm này nói rõ là hắn sai trái, nhà vẫn vô chủ
Lý lão thái biện minh tiếp Trần lão thái, mụ không thể thua được nếu thua sẽ phải gánh tội.
Phì, ha ha ha
Hiện trường:....!
Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý cười đâu, chỉ là vừa nghe chuyện vô cùng tức cười, ta không nhịn được
Trần Tiêu lau khóe mắt, mọi người:.....!
Trần Tiêu, ngươi có gì muốn nói sao? Trần trưởng thôn hỏi.
Vâng, nếu còn không lên tiếng ta nghĩ sẽ có người nghĩ ta đã chết rồi
Trần Tiêu, ngươi hỗn láo Lý lão thái chỉ tay mắng.
Lý thẩm, ta không nói thẩm, sao thẩm lại phản ứng lớn thế
Ngươi Lý lão thái ngậm cục tức trong miệng oán độc liếc Trần Tiêu.
Trần Tiêu thong thả đứng đấy cho bà ta liếc.
Đã nhắc đến khế ước thì ta sẽ nói thẳng, khế ước năm xưa nêu rõ, bốn mẫu ruộng của nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1691006/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.