Ngươi ngại chưa đủ việc sao Trần lão thái trừng mắt Trần Tiêu rồi quay qua tươi cười với Trưởng thôn: Trưởng thôn, không cần nghe Trần Tiêu nói, ngài có việc cứ đi, đứa nhỏ này không hiểu chuyện
Trưởng thôn nhìn Trần Tiêu xác định lại: Ngươi xác định
Trần Tiêu gật đầu: Xác định
Không ai để ý tới Trần lão thái, bà ta mất mặt nên hầm hừ định can ngăn tiếp thì bị Trần lão gia tử nắm lại, trừng mắt bảo bà câm miệng.
Trần lão thái tức giận đến trợn trừng mắt.
Trưởng thôn vuốt râu gật gật đầu, bảo nam nhân trung niên đến nhà lấy văn phòng tứ bảo.
Trưởng thôn giấy mực đây Nam nhân trung niên thở hổn hển, nhà Trưởng thôn ở đầu thôn, đi về cũng mất gần một nén nhang, ông sợ chậm trễ sự việc của Trưởng thôn nên chạy vội trên đường.
Thúc uống chén trà giải khát Trần Tiêu đưa cho nam nhân trung niên chén trà.
Nam nhân trung niên cười khà khà tiếp nhận uống cạn rồi đứng sang một bên.
Trưởng thôn bắt đầu viết khế ước, khế ước được lập thành ba bản, nêu rõ Trần Tiêu sẽ tự quyết hôn sự, Trần lão thái và Trần lão gia tử không có quyền thay Trần Tiêu quyết định.
Trần Tiêu còn nhờ Trưởng thôn viết vào khế ước trong thời gian còn tại Trần gia tiền hắn kiếm được sẽ do hắn định đoạt nhưng hắn vẫn sẽ hiếu kính một phần với hai người, Trần lão thái nhảy ra phản đối nhưng bị Trưởng thôn răn dạy một phen mụ ta liền im miệng chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Trần Tiêu đứng một bên cười trộm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1691054/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.