Diệp Phàm tha Vương Dương về lại phòng ngủ.
Đóng cửa lại, tiếng kêu khóc thảm thiết nhất thời bị ngăn lại sau cánh cửa, phát ra những âm thanh yếu ớt.
Dương Gia Lập loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu rên truyền ra, nhìn màn đêm tối đen như mực và ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, cậu chỉ cảm thấy cực kì rét lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.
Nửa đêm, Vương Dương không có đi ra khỏi phòng ngủ của Diệp Phàm.
Ngày hôm sau, Vương Dương vẫn bặt âm vô tính như cũ.
Chỉ có buổi tốt sau khi Diệp Phàm đi vào phòng ngủ mới có thể nghe được tiếng gào thét quen thuộc từ trong vọng ra, đâu đó còn có âm thanh của xích sắt va chạm vào nhau, Dương Gia Lập nghe thấy liền khiếp sợ.
Ngày thứ ba, Vương Dương vẫn không đi ra.
Ngay lúc Dương Gia Lập cảm thấy bất an, đang nghi ngờ xem Vương Dương có xảy ra chuyện gì không thì cuối cùng phòng ngủ cũng mở ra.
Vương Dương cứng đờ đi chầm chậm ra khỏi phòng ngủ của Diệp Phàm.
Mấy ngày trước Vương Dương còn có chút sức sống, bây giờ nhìn lại, cậu ta tựa như một cái xác không hồn, đôi mắt mất đi ánh sáng, khô khốc trống rỗng. Trên người cậu ta càng nhiều vết thương. cổ áo còn không che được những vết bầm tím.
Cậu ta đeo một cái vòng chó, thất tha thất thiểu đi từ trên lầu xuống.
Khi cậu ta đi ngang qua, Dương Gia Lập khẽ gọi một tiếng nhưng Vương Dương lại giống như không hề nghe thấy, hắn tự ý đi tới cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lai-bi-ban-trai-cu-nham-den-roi/902546/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.