Ta bán bánh thịt ở nơi biên ải xa xôi.
Vỏ bánh mềm mại, nhân thịt thơm lừng, má lúm đồng tiền của Tam Nương ta còn sắc hơn cả d.a.o mổ thịt.
Tam Nương ta một tay cầm dao, một tay chống nạnh, chẳng hề e dè trước đám heo dê.
Bánh mới ra lò, thịt heo vừa mổ xong, mười đồng một chiếc, chưa đến trưa đã bán sạch.
Bánh còn thừa hôm qua, ba đồng một chiếc, bày đến chiều tối cũng hết veo.
Ông lão hàng xóm nhìn ra mánh khóe của ta, bảo rằng: "Thịt heo nhà ngươi dùng, ngày nào cũng mổ mới, chẳng bao giờ để thừa.
Bánh thì giống nhau cả, ngươi bán cho nhà giàu mười đồng, bán cho người nghèo ba đồng."
Ta nói: "Buổi sáng cướp của người giàu, buổi chiều giúp người nghèo, Tần Tam Nương ta dù sao cũng không lừa người nghèo."
Các tướng sĩ biên quan đều thích bánh thịt ta làm, lúc rảnh rỗi, vài ba người thường cùng đến mua, bận rộn cũng nhờ ta đưa đến doanh trại.
Con heo hôm đó vô cùng khó giết.
Giết heo xong, lọc thịt xong, nhào bột xong, băm nhân xong, mặt trời đã lên cao.
Lão Vương từ doanh trại đưa rau về nhắn: "Hôm nay có tiệc lớn, để đón gió cho vị tướng quân mới đến, trước giờ ngọ, cô nương mau đưa đến một trăm chiếc bánh thịt."
Đơn hàng lớn như vậy nửa năm khó gặp.
Ta xắn tay áo, thắt chặt lưng quần, bột mì bay tung tóe, xẻng đảo lia lịa.
Một trăm chiếc bánh thịt đúng giờ ngọ được giao đến.
Giao bánh xong, vừa mệt vừa đói, Tam Nương mình đồng da sắt cũng phải vịn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lai-thay-trang-soi-sang-nguoi-xua-phong-nhan/2147368/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.